Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

Hố tiếc (*)


Bài thơ của một ngườiyêu nước mình và nhiều bài thơ khác của Trần Vàng Sao, nên khi hay tin tác giả này xuất bản trường ca – Gọitìm xác đồng đội – tôi háo hức đi tìm.

Sinh năm 1941, mãi đến năm 2012 mới xuất bản một cuốn sách đầu tiên, không biết Trần Vàng Sao có đặt nhiều kỳ vọng cho đứa con tinh thần đầu đời ấy của mình? Hay đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, việc xuất bản một cuốn sách với ông, cũng không là điều quan trọng nữa, có thì tốt, không có cũng chả sao. Hay với Trần Vàng Sao, quan trọng là được viết chứ chẳng nhất thiết phải  được đăng, được in?

Nhưng với người đọc, việc được cầm trên tay một cuốn sách của một tác giả mình yêu thích là một cảm giác khó diễn tả thành lời. Bởi ấy là sự tích tụ cộng dồn những đợi chờ sau khi thỉnh thoảng được đọc rải rác những bài thơ đây đó của tác giả.

Ấy thế mà, tiếc làm sao khi trong tập thơ mỏng chưa đầy 30 trang, khổ 21x29,7cm ấy lại có ba, bốn lỗi in, trong đó có một lỗi ở mức không chấp nhận được. 

Đó là lỗi chữ phố ở câu thơ Nghe đâu chôn chung một phố với ba bốn người ở vùng núi Nam sông Hương. Nhờ đọc cả bản thảo viết tay in kèm trong sách chữ phố hóa ra chính là chữ hố. Mẫu tự p của sự cẩu thả chết tiệt ấy đã dìm câu thơ xuống. Chôn chung một phố có gì ghê gớm, nhưng chôn chung một hố đủ biết khủng khiếp cỡ nào.
Và cả một số lỗi tương tự như Nhưng (chữ trong bản thảo là Những) thằng ngồi trong xe như tượng mắt ngó xa. Không còn đất trời gì nữ (trong bản thảo là nữa). Muôn năm năm (trong bản thảo là muôn muôn năm).

Làm thơ, nhà thơ cân nhắc từng từ, từng chữ, nhiều khi khó nhất ở chỗ tìm được chữ như ý. Thế mà, vô tình, sự cẩu thả của người làm sách đã biến những chữ, những từ ấy thành ra những hạt sạn.

Nào chỉ trong tập thơ này, nhiều tập sách khác cũng nhan nhãn những lỗi như thế. 
Đọc, gặp mà thương những tác giả đã dày công rứt ruột nhả tơ.
Giá người làm sách cẩn thận hơn, chu đáo hơn khi ra tay đỡ đẻ.

( *) Hối tiếc cố tình thành hố tiếc.

Thứ Năm, 26 tháng 7, 2012

Ý nghĩa của việc lấy vợ


Bấy lâu, không hiểu được tầm quan trọng của việc lấy vợ... mãi cho đến khi đọc được thông tin đời tư của lãnh đạo trẻ Kim Jong Un.
Số là, báo chí hôm qua hôm nay loan tin chuyện ông Un đã lấy vợ. Cùng với những thông tin ấy, là bình luận như (xin trích lại y sì):

Theo Chang Yong Suk, chuyên gia Viện Nghiên cứu vì hòa bình và thống nhất thuộc ĐH Seoul, là nhằm cho thấy “ông ta không còn là một đứa trẻ. Với người vợ bên cạnh, ông ta đang cho thấy mình là một người chủ gia đình và là một người đàn ông trưởng thành”.
Một số ý kiến khác cho rằng việc công bố hôn nhân giúp “ổn định hình ảnh” nhà lãnh đạo trẻ và xóa tan những nghi ngờ của người dân và cấp dưới về sự non nớt hay thiếu kinh nghiệm của ông. “Động thái này là một phần xây dựng hình ảnh ông Kim Jong Un đủ già dặn và khôn ngoan để lãnh đạo” - tờ Daily NK của Hàn Quốc viết.

Thế mới thấy, đàn ông chưa có vợ hóa ra chỉ là một đứa trẻ. Có vợ bên cạnh mới được xem là đã trưởng thành. Có vợ mới làm chủ gia đình chứ chưa có vợ lấy đâu gia đình mà làm chủ. Trị vợ (trị là cách dùng từ thô bạo thôi nghen, chứ có thể nhẹ nhàng sửa thành biết cách ứng xử với vợ) thì mới có đủ kinh nghiệm đặng trị (hay dùng từ đúng là lãnh đạo) nước.

Chậc, chậc, toàn ý nghĩa tốt đẹp. Chắc cũng như thói đời, xấu che và tốt lại khoe. Trong bài báo chưa thấy đề cập đến những hệ lụy của việc lấy vợ, ví dụ như một ngày nào đó ông với vợ gây lộn, ông bực mình ông bấm nút hạt nhân chẳng hạn thì rách việc.
Cái giá phải trả trong chuyện lấy vợ không đơn giản như những gì đã nêu đâu. Thật tiếc, chưa thấy báo chí khai thác thêm.

Nhân chuyện người luận chuyện mình: Đúng là quá trình tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Đâu như mình, tu thân còn chưa xong.
Có chắc lấy vợ thì nên người không nhỉ, hay lại người không ra người, ngợm không ta ngợm thì lại nguy to.

Kem đánh răng P/S: Nói gở mồm là nếu ông Un và bà vợ của ông li dị, hoặc vợ ổng về cõi vĩnh hằng sớm chẳng hạn, ổng đi thêm bước nữa, hoặc ổng lấy vợ hai đi, người tiếp sau sẽ được gọi là "đệ nhứt phu nhơn", hay "đệ nhị phu nhơn"?

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

Nắng Sài Gòn


Không phải anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặt áo lụa Hà Đông như thơ của Nguyên Sa, hay là bởi vì em chẳng có mặc gì đâu của dị bản.
Bởi sáng nay, chẳng có em nào chẳng có mặc gì đâu ra đường (hay có mà mình không được thấy?), và nếu có em nào mặc áo lụa Hà Đông thì mình cũng chẳng phân biệt được đó là lụa Hà Đông với chẳng Hà Tây, mà tóm lại cũng chẳng có yếu tố em út nào đủ can thiệp vào chuyện nắng Sài Gòn hôm nay (và cả hôm qua).

Chỉ là nắng, nắng đẹp.

Hôm qua, nắng vàng mơ trái thị, hoặc nắng trái thị vàng mơ, hoặc nắng mơ vàng trái thị…. Nhẹ nhàng và dễ thương.

Hôm nay, nắng rực rỡ, lộng lẫy. Nắng như nắng Thư Kỳ, nắng Chung Lệ Đề, nắng Penelope Cruz, nắng Sophie Marceau, nắng, X, nắng Y, nắng Z.

Nắng đẹp quá. Nắng làm lòng ta hân hoan.

Nắng làm ta nhớ những nụ cười rạng rỡ, những tiếng cười như bắp rang bơ của Z, của Y, của X.

Như gái đẹp ở đời, nắng ỷ đẹp nên nắng bày đủ trò nũng nịu. Mới cười tươi thiệt tươi đó, bỗng nỗi hứng chuyển sang mím chi, để ta ngồi đợi chờ hồi hộp, sau mím chi ấy sẽ là một nụ cười tươi trở lại, hay biết đâu chừng mặt mày ủ dột. Thật khó lường, vì có lúc sau đó là một nụ cười tươi roi rói, nhưng cũng có lúc là mặt Đông Thi đau bụng, rầu rĩ đến khó ưa. 

Đẹp thì có quyền, chắc nắng nghĩ vậy. Và ta cũng cho phép vậy (cứ như được quyền cho phép không bằng)!

Nắng làm ta sinh hư, và đã hư. Vì chẳng muốn đi làm, cứ lang thang cà phê. Trong quán cà phê lại bật tiếp cái câu (muốn là thơ) hôm qua còn dang dở: Nắng vàng mơ trái thị/ Cà phê thơm thầm thì/ Giá đời không lo nghĩ/ Chỉ đi và được đi.

Mà hư nhiêu đó tuồng như cũng chưa đủ nữa. Thèm ngồi một góc đường, uống rượu. 

Chán chưa, thèm lành mạnh thế, mà phải ngồi trong chỗ làm, liếc nhìn ra cửa sổ, ngoài kia nắng đẹp, còn ta ngồi lóc cóc với màn hình. 

Đoạn kem đánh răng P/S: Mỗi khi nắng Sài Gòn đẹp, cũng có nghĩa là nơi nào đó thời tiết bão bùng. Chẳng thế mà sáng nay trước khi trời nắng đẹp, đã dầm dề đổ lệ mưa tuôn. Mình cũng đã có một câu (gọi là thơ) thời tiết: Con bão nơi nào gởi tặng tôi một trận mưa vừa đủ để buồn.

Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012

Tôn vinh vần... ao


Sáng chủ nhật phê pháo
Nói dăm câu tầm phào
Góp tiếng cười láo nháo
Bằng chút chuyện tào lao

Giữa bộn bề cơm cháo
Giữa bộn bề lao xao
Giữa bộn bề mũ mão
Giữa bộn bề ngán ngao
Biết làm gì phải đạo?
Hay cứ ếch trong ao?

Có đủ liều táo bạo?
Có đủ độ thanh cao?
Hay cũng phường bố láo?
Hay cũng bọn búa, dao?

Làm thỏ hay làm cáo?
Làm mày hay làm tao?
Làm văn hay làm báo?
Làm gì, và làm sao?

Thôi cứ ngồi tếu táo

Úp lên, rồi, sign - out

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

Mình phải sống như mùa hè năm ấy






....Dưới bóng dừa lả lơi, sẽ nói yêu em mãi
Sẽ nói lời yêu thương đã từ lâu anh giữ trong lòng hoài...


Vì ấy là cái mùa hè mà "Anh muốn được cùng em, về miền biển vắng. / Mình sẽ sống những ngày Hè ươm nắng....."


Được copy-paste sau khi đọc trọn vẹn, nuốt từng chữ một (ừng ực ừng ực) tập tuyệt thi có tên Mình phải sống như mùa hè năm ấy.


Việc copy - paste nhằm góp phần tăng kết quả trên Google và ăn ké theo từ khóa nóng bỏng của mùa hè này mang tên "Mình phải sống như mùa hè năm ấy" và "Nguyễn Thiên Ngân".


Tập thơ trên, không phải vì bà con quen biết mà khen, là có rất nhiều bài hay. Xin trích một bài mà cá nhân tôi thấy làm nhớ nhất sau khi đọc tập thơ này như dưới đây.


NHỮNG ĐIỀU VÔ NGHĨA
 
Bầu trời là điều vô nghĩa
Khi tôi không thể nào bay
Ước mơ là điều vô nghĩa
Khi tôi cạn rồi mê say


Dòng sông là điều vô nghĩa
Khi tôi không có lá buồm
Phố đông là điều vô nghĩa
Khi tôi chạm niềm cô đơn


Mọi thứ đều là vô nghĩa
Tôi thèm một mảnh bình yên
Bình yên cũng là vô nghĩa
Bởi vì tôi cần các em! 

Ghi chú: Câu cuối thật ra là Bởi vì tôi cần có em! - Sửa một tí, thấy bài thơ đạt một tầm cao mới.

Chọn bạn chọn bè

A bảo B đừng chơi với C... vì C là người xấu.
Và A thất vọng vô cùng khi thấy B đã chơi với C.
Nhưng A ơi, A chứng minh với B là... A không phải là người xấu trước đi.

Nay có vè rằng: 

Ngẫm trong thế thái nhân tình
Đa phần hành xử vì mình... trước tiên.

Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

Vịnh.... canh hẹ

RỐI

Mâu thuẫn đâu trong mình
Dạo này hay ý kiến
Hễ thằng này lên tiếng
Thằng kia cũng nói theo

Chúng cãi nhau ì xèo
Nghe ra đều có lý
Thằng này nghe nặng ký
Thằng kia chẳng kém cân

Thằng kia đúng vài phần
Thằng này sai chút chút
Thằng này có thiếu hụt
Thằng kia lại bù vào

Trước rắc rối... ôi chao
Thèm mình thành...ba phải
Đỡ mất công lải nhải
Tả khuynh hay hữu khuynh

Khỏi phức tạp tình hình
Khỏi đắn đo phân tích

Nhưng...chao ôi bi kịch
Chúng cãi nhau nữa rồi
Dù nghe hơi lôi thôi
Nhưng rõ là...hợp lý.

Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012

Vịnh.... giấc mơ


Có đêm tôi nằm mơ
...Thấy mình đang nằm ngủ

Trong giấc mơ có đủ
Chăn chiếu với mùng mền

Tôi thì nằm tênh hênh
Hết sấp, nghiêng lại ngửa

Giấc ngủ tôi... ở giữa
Mộng mị và say sưa
Say sưa và mộng mị

Miệng tôi ngậm hột thị
Mũi tôi thở… thầm thì

Thỉnh thoảng có điều chi
Miệng tôi bèn... ú ớ

Chắc là tôi đang nhớ

Hoặc có thể cố quên
Thế là tôi quấn mền
Tôi che tôi kín lại

Giấc ngủ tôi liêu trai
Giấc ngủ tôi bí ẩn

Thỉnh thoảng như ngớ ngẩn
Tôi nổi hứng trở mình

Thỉnh thoảng tôi cười tình
Với ai, tôi không biết

Giấc ngủ này là thiệt
Hay là tôi đang mơ?
Tôi... đem hỏi này:
Thơ!
Có phải tôi đang ngủ?


Hoàn cảnh ra đời: Lâu lắm, tôi chẳng làm thơ. Viết mấy câu gần giống thơ thì có. Tối nay, tôi đọc một thi phẩm tuyệt hảo mới ra lò mang tên Mình phải sống như mùa hè năm ấy của người quen tôi, nói trắng ra là của con em tôi, đọc chữ tuyệt hảo cũng biết rồi. Thế là thi hứng ở đâu bỗng ùn ùn xuất hiện trong đầu tôi. Tôi chạy xe trên đường mà lòng vui như mở hội, đầu thì cứ đọc tới đọc lui hai câu thơ: Có đêm tôi nằm mơ/ ...Thấy mình đang nằm ngủ... vì sợ quên.

Phân tích tác phẩm: Viết lòng vòng một hồi không hiểu sao lại ra như trên, nhưng nghiệm lại thấy đúng, bởi trong giấc mơ thường lộn xộn.

Tiểu sử tác giả: Sẽ công bố sau. Trước mắt cho biết có bà con với tác giả của tập thơ Mình phải sống như mùa hè năm ấy.