Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014

Viết ngắn 1

Tặng chị VL

Chị rủ (rê) mình Viết ngắn. Mình hào hứng nhưng không dám nhận lời, bởi sợ thói nói dài, viết dài đã (lây) nhiễm trong người hồi nào không hay… khi viết sẽ dây cà dây muống. Kiểu như mình quen lòng thòng báo, đài “tham gia giao thông” thay vì “đi đường”, “điều khiển xe lưu thông” thay vì chỉ cần “chạy xe”. Hay là biểu ngữ đầy đường “Nói không với việc sử dụng ma túy”, chỉ cần ngắn (gọn) là “Đừng chơi ma túy”. Ấy là chưa kể việc tiêm nhiễm hội họp “kính thưa các loại” (!?)
Cũng biết đâu được, chuyện (nghe) nói dài đã thành thói quen, có khi nói ngắn lại kỳ kỳ. Vô họp mà kính thưa người này, thiếu đi người kia có khi cũng kẹt. Hoặc đã quen “tiến hành thực hiện” chuyện gì đó, mình nói mỗi chữ “làm” nghe có què cụt, bất lịch sự không?
Nói ngắn gọn, mà làm người đọc thấy thấm thía, nghĩ suy, hoặc đơn giản có khi chỉ là một cái cười haha thoải mái, là điều khó vô cùng. Để nói một hiểu mười không chỉ lệ thuộc trình người nghe mà người nói cũng phải biết dùng từ dễ hiểu, đắt giá, lại còn dây dưa mối giao cảm giữa người nghe, kẻ nói.…
Nhưng trên hết mình biết là sợ nhận lời mà không làm được thì coi sao đặng… Vì như vậy là gián tiếp làm khổ bà chị… đặt niềm tin sai người. Đâu dễ dàng nhận lời làm một việc nào đó rồi sau đó đổ thừa “thiếu trình độ”, “năng lực còn hạn chế” (cụm từ này dân gian ngắn gọn là “ngu mà lì”).

Nên khất chị, dạ thôi thôi em không dám, chỉ hứa khi mô có chi hay ho, em xin sẵn sàng gửi chị, trước đọc cho vui, sau chị thấy hay ho thì chị cứ xài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét