Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Lan man bệnh viện

Sáng qua, mẹ nàng bị té... và đến chiều tối cái vai sưng vù, cử động khó nhọc nên mẹ nàng quyết định đi chụp phim cho an tâm.
Mình là mình ủng hộ lắm việc này. Còn nhớ, hôm nàng bị con ong cắn có một vết nhỏ nhưng nghe nàng rên la đau quá, mình bắt nàng nhập viện cấp cứu ngay. Gì chứ với sức khỏe, với thân thể... không thể chủ quan và ỷ y được.
Thế là mẹ nàng vô Hòa Hảo... cho gần nhà. Bệnh viện giờ đó vắng người nên mọi chuyện cũng nhanh, gọn, lẹ. Ơn trời, chỉ là bầm vai, cứ xoa bóp dầu ít hôm sẽ khỏe. Mình nhẹ cả người ra.
Buổi tối, khi ngồi ở nhà nàng nói chuyện trên trời dưới đất, câu chuyện xoay quanh chuyện bệnh viện, khám bệnh.
Có một lúc, mình đã cúi mặt xuống, để giấu đi những cảm giác cay cay sống mũi. 
Vì lúc đó, trước mặt mình, là hình ảnh những ngày mình chăm mẹ ở bệnh viện TW Huế. Đưa mẹ đi toilet, đút mẹ ăn, nhìn mẹ ngủ, dỗ mẹ uống thuốc... Và cả giây phút đứng trước giường mẹ khi mẹ đã hôn mê vĩnh viễn để cứ nước mắt ngắn, dài.

Muốn nói với nàng, rằng em may mắn lắm, em biết không?
Mà sau đó nghĩ là cũng không cần nói. Ắt nàng tự biết, và nàng phải tự biết cái may mắn ấy của mình... 
Biết để luôn trân quý những điều đang có. Trân quý thực sự, bằng tâm tưởng, bằng hành động... mọi lúc, mọi nơi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét