Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

Chiều nay mưa mịt mù mưa

Trưa hôm qua đem xe đi rửa. Đoán chừng, chiều tối thế nào cũng mưa, ấy thế mà tận tối khuya vẫn không mưa.
Và chiều nay thì mưa, mịt mù mưa. 
Bụng bảo dạ, sao trời lần này phản ứng chậm thế... hay vì bận tích lũy nước để mưa cho đáng.
Nghĩ lại kỹ, à thì không, việc rửa xe là bình thường không đáng để trời mưa.
Chiều nay trời mưa chẳng qua vì... trưa nay, tự nhiên có người bày đặt vác cây chùi nhà đi lau nhà. 
Được đà nghĩ kỹ, à thì ra, con voi thế mà cứ nghĩ ngợi hoài: "Trưa nay bày đặt lau nhà, khi trưa qua còn bày đặt đi rửa xe nữa chứ." Dồn dập thế, trời mưa cho dồn dập... để biết thế nào là lễ độ khi trời đổ lệ.
Và thế là, chiều nay, lần đầu tiên chạy xe trong cơn mưa khủng khiếp của Sài Gòn. 
Nếu không ngại chuyện đến trực trễ, chắc không liều mạng đến vậy.
Mưa to, gió lớn, người đi đường liêu xiêu. Cái ám ảnh đọc trên báo chí mỗi lần mưa bão là ầm một cái một cành cây rớt gãy đè một chiếc xe, một mạng người nào đó không phải không thoáng qua trong đầu.
Và dưới chân, phố bỗng thành dòng sông uốn quanh.... lại dọa nạt cảm giác chết máy xe, tha hồ dắt bộ.
May mà ăn ở cũng tốt, áo mưa trùm đến hai ba lớp, nên xe ta vẫn bon bon trên dặm đường, lúc đến chỗ làm chỉ hơi lạnh và quần áo cũng chỉ ướt chút đỉnh.
Dạ nói lại với bụng, lần sau trước khi làm siêng, phải nghĩ đến phản ứng của ông trời.... đặng tránh rơi vào hoàn cảnh mưa mịt mù mưa hôm nay.
Nói nôm na, trước khi làm một điều gì, biết nghĩ đến cảm giác, phản ứng một người khác... âu cũng là cách để thời tiết thuận lợi vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét