Chiều thứ bảy mưa… buồn. Dù đôi khi cuộc đời buồn của người
này lại là vui của người kia. Nhưng trước tiên cứ nói chuyện buồn đã. Buồn thì
không hẳn tâm trạng mình buồn, mà là nhìn trời buồn, đất buồn, cây cỏ buồn, vạn
vật buồn. Và trường hợp chính xác ở đây thì mưa buồn… còn mình thì mình nhớ. Nhớ
cái gì, từ từ đã nào, trình tự của nó là mưa buồn, và buồn dễ đâm ra lãng mạn,
một từ tương đương từ sến.
Buổi chiều ấy, tức mới hôm qua chứ đâu, thèm có cái máy tính
trong tay để gõ những dòng trên và những dòng dưới mà may thay không có, nhờ thế
rảnh rỗi nhìn mưa. Cửa kính buồn. Con đường buồn. Cái lá buồn. Cái cây buồn.
Cái dù buồn. Những chiếc xe máy buồn. Những cái áo mưa buồn. Nhìn mưa một hồi mỏi
mắt mình chuyển sang đọc sách. Đọc sách một hồi cũng lại mỏi mắt mình lại chuyển
sang nhìn mưa.
Khi mắt nhìn mưa, đầu lại nhớ người này người kia, và tràn
ngập những kỷ niệm ni tê ni nọ nữa. Nhớ, muốn nhắn tin, điện thoại thăm hỏi mà
rồi là thôi. Trước đây không cần suy nghĩ cản ngăn gì nhiều, cứ thế rút máy ra
nhắn, việc mình mình nhắn, còn thì mặc kệ người nhận. Giờ thì lại không, mọi việc
vắt dây, dính chùm lắm, chẳng giản đơn đâu. Có lẽ đây là một sự thay đổi lớn
lao mà giờ nhìn lại thì chợt nhận ra, nhưng nhận ra thì cũng đã là thay đổi.
Thôi
thì thay đổi cũng tốt. Change is not a choice (chả là trong phim Adaptation có
câu như thế). Còn luận về cái sự thay đổi của chuyện nhắn hay không nhắn, ấy là
vấn đề thì chẳng qua nhiều khi thấy là: cũng chẳng để làm gì. Có thể người nhận
vui đó, mà cũng có thể người nhận chẳng vui. Vui hay không vui đi nữa, rồi cũng
chẳng đâu vào đâu.
Một sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa là khi cơn mưa đang ủ ê
ngoài kia thì mình lại ngồi trong một quán cà phê cũng có cái tên rất mưa:
Rainy Café. Quán cho nghe toàn những bài
xưa xửa xừa xưa, nghĩa là xưa gần có mà xưa xa cũng có. Và thế là những bài hát
ấy góp phần bồi đắp cho cái sự nhớ mênh mang, miên man, linh tinh, lang tang,
lung tung từ người này sang kỉ niệm nọ. Và cuốn sách mình đọc thì cũng ra chiều
thủ thỉ tâm tình tác động chuyện nghĩ ngợi lan man.
Và nhớ à, nhiều khi buồn có, vui có, nhiều khi dễ thở có, nhiều
khi tức ngực có!
23g tối qua, khi trời đã tạnh. Ngồi ăn bên đường món mì hoành thánh. Chung bàn là rồi có nhiều đứa đọc ngang đây đang tưởng bở là những chữ em gái xinh đẹp nào đó, xin thưa rất bé cái lầm, là hai anh chàng lái taxi. Qua câu chuyện họ nói với nhau thì biết: một ngày rất đẹp, đã là thứ bảy, có nhiều đám tiệc, và lại mưa suốt, thả khách, rồi chở khách liên tục, thích gì đâu.
Trả lờiXóaĐã nói: buồn của người này, có khi lại là vui của người kia.