Hồi viết sân ga và mở ngoặc P1 rồi đóng ngoặc nghĩa là đã có
ý nghĩ sẽ viết phần 2. Đã nhiều lẫn gõ 4 chữ Viết tiếp sân ga rồi lại xóa, làm
chuyện khác. Giờ chẳng hiểu sao lại ngồi gõ tiếp khi chỉ ít phút trước mới xóa
và quay sang đọc sách.
Mình giờ như con tàu nằm lười ở sân ga chẳng muốn đi đâu. Thỉnh
thoảng chỉ muốn kéo một tiếng còi tàu dài. Trong sâu thẳm thì vẫn ham chơi,
nhưng lười vẫn hoàn lười.
Dông dài thế bay cha 100 chữ.
Cứ coi như nãy giờ là cái kiểu ngồi một góc sân ga nào đó
nhìn người qua lại, đón đưa. Cũng không biết từ bao giờ, thích lang thang những
ga tàu... giờ nhớ gì đánh số đó.
1. Ga Huế, hồi nhỏ nhỏ, hay được ba mẹ dẫn lên ga Huế để ăn
chè. Có một bà, ba vẫn gọi là bà mợ, tuổi cỡ bà ngoài và bà nội mình bán chè ở
ga. Hồi đó, còn có nhiều chuyến tàu dừng ga Huế về đêm, và thời gian dừng cũng
lâu nên chắc mấy hàng ăn đêm vì thế mới có cơ hội đắt khách. Vừa mới suy luận
vì sau này thấy ga Huế đã ít những hàng quán như thế, chỉ còn những hàng bán
trà đậm đặc, kẹo mè, thuốc lào... mà chừng 12g đêm, công an đã đi thổi tuýt tuýt
thôi về ngủ hè.
7. Ga Huế là nơi mình thích ghé. Lần nào về Huế cũng
muốn ghé. Có khi ghé ngồi một mình, có khi dẫn bạn bè ở nơi xa về chơi ghé cho
biết. Có khi hẹn bạn cũ ở đó. Uống trà chơi. Chứ mình không hút loại thuốc nào
nên thuốc lào càng không. Những quán trà ở ga Huế là một nơi tụ tập đàn đúm của
giới trẻ, nhất là các bạn sinh viên... Có nhiều dịp la cà nhìn quanh nhìn quất ở đó, cũng thú phết.
3. Ga Nha Trang: Hồi đó, tàu từ Huế vào SG thường dừng ở Nha
Trang khoảng 1g sáng, và dừng cũng khá lâu. Cứ nhớ hồi đi học đại học, ngang ga
Nha Trang, cứ thèm chạy ra khỏi cửa ga cho biết ngoài ga nó như thế nào. Đọc
chữ thèm đủ biết hồi đó chả dám. Mãi tới năm thứ 4 trong một dịp hè, mới cùng một
thằng bạn đi theo một cô bạn về Nha Trang chơi cho biết. Cái cảm xúc lần đầu ra
khỏi ga Nha Trang lạ thay giờ chẳng nhớ gì. Nhưng cái cảm xúc rời khỏi ga Sài Gòn mùa hè đó thì vẫn nhớ. Đó là cô bạn ôm mình nhấc bổng lên giữa sân ga. Hồi đó, thấp bé nhẹ cân. Bây giờ, thấp bé nhưng đã nặng cân. Giờ cô bạn ấy ở HN, hầu như lần nào vô SG cũng alo hẹn cà phê.
9. Ga Vinh: đặt chân đến ga Vinh vào khoảng 5g sáng một ngày
nào đó.... trong một nỗi háo hức. Nhưng cái nhớ nhất lại là món xôi bán ở gần ga. Giờ nhắc ga Vinh chỉ
thèm món xôi đó. Tiếc là quên mất tên xôi mà lại lười trợ giúp của google.
4. Ga Sài Gòn: có lẽ cái nguyên cớ gắn bó với ga này nhất là
cái cảm giác lạ lẫm mỗi lần đi tàu từ Huế vào. Xuống ga thì cứ lạ lẫm vì mới
hôm qua còn nghe giọng Huế, sao hôm nay nghe toàn giọng Sài Gòn. Và có lẽ cũng
vì một thời kỳ ở trọ trên đường Nguyễn Thông, cứ mỗi tối thường ra ga ngồi nhìn
người đi qua, đi lại. Tối cuối tuần hoặc thi thoảng có lương làm thêm thì ra
bưu điện trong ga gọi điện thoại ra nhà. Cái thời mà khi gọi phải canh đúng con số giây
59 thì cúp máy để đừng chạy qua phút mới. Ngồi với bạn bè ở ga Sài Gòn cũng nhiều,
đón cũng nhiều, tiễn cũng lắm. Một hôm ngồi ở đó mà nhận ra bản chất cuộc đời là hội ngộ rồi
chia ly, cuộc đời vẫn thế, chẳng hiểu sao không hiểu theo chiều ngược lại.
13. Ga trong một truyện ngắn nào đó của Khánh Liên. Đến giờ
này vẫn chưa biết mặt mũi cô này, nhưng luôn hăm hở chờ truyện của cô để đọc...
từ sau cái truyện ngắn về một sân ga tỉnh lẻ nào đó. Trong đầu cũng mong dịp nào đó lang thang trên cái sân ga tỉnh lẻ ấy, nếu được thì dĩ nhiên, với cô Khánh Liên để nghe cô đọc... truyện ngắn của cô.
6. Ga Hà Nội, ga Lào Cai, một lần trải nghiệm cho chuyến đi
Sa Pa. và tùm lum tà la những sân ga khác nữa, như ga Nam Định, ga Diêu Trì, ga Quảng Trị, nhớ chẳng bao nhiêu, nhạt nhạt
nhòa nhòa.
2. Ga Đà Nẵng: những bạn bè Đà Nẵng kể ra cũng đã ít nhiều nhắc trong phần 1.
Cũng định viết thêm về những sân bay nhưng thôi chắc dành
cho một phần 3 nào đấy nếu đủ siêng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét